Những Ngày Thiếu Niên Ấy 2011 (4) Trường Học Của Cô - 9win Game

Sau khi tốt nghiệp, tôi đã bắt đầu làm việc tại một chuỗi cửa hàng lớn với vai trò nhân viên bán hàng. Công ty phát cho mỗi nhân viên hai bộ đồng phục mùa hè và hai bộ mùa đông. Đồng phục mùa hè bao gồm áo sơ mi ngắn tay kết hợp cùng vest và quần tây; còn mùa đông là áo sơ mi dài tay dày dặn kèm theo vest và quần tây dày hơn. Khi tôi thăng tiến lên một vị trí cao hơn nhân viên bán hàng, tôi không cần phải mặc vest nữa, và vào mùa đông, công ty bổ sung thêm một chiếc áo khoác vest cho chúng tôi. Tôi rời khỏi công ty vào mùa xuân, nhưng công ty không yêu cầu tôi trả lại chiếc áo khoác đó. Hiện tại, nó vẫn treo trong tủ quần áo của tôi, sạch sẽ và chưa từng được sử dụng kể từ đó. Chiếc áo khoác này giống như một kỷ vật nhỏ nhắc nhớ về những ngày tháng ấy.

Nhật Ký Soft Router LEDE Của Ngôn Tiểu Ngũ (Phần Không) - Lời Mở Đầu Và Danh Mục Nhật Ký - B69.win

Ngôn Tiểu Ngũ: Cuộc sống chính là không ngừng tìm kiếm sự mới mẻ, nếu không thử nghiệm thì còn gì thú vị?

Tôi đã sở hữu R7000 được hơn nửa năm và cài đặt bản firmware cải tiến Merlin từ diễn đàn Koolshare. Sau một thời gian “chơi đùa” với thiết bị này, tôi đã viết một loạt bài viết có tên là Nhật ký nghịch router Netgear R7000. Trong quá trình đó, tôi rất thích sử dụng các plugin khác nhau nhưng cuối cùng chỉ giữ lại ba plugin chính: lướt web an toàn, aliDDNS và koolproxy. Sau khi hoàn thành việc tinh chỉnh R7000, tôi bắt đầu say mê vào NAS – một lĩnh vực mà tôi cũng đã dành nhiều thời gian để nghiên cứu và viết thêm một loạt bài nữa: Nhật ký NAS của Ngôn Tiểu Ngũ.

Nhật Ký Cài Đặt Và Cấu Hình Hệ Thống Router Mềm LEDE Trên J1900 (Phần Một) - B888bet

Các công việc chuẩn bị đã được trình bày trong bài viết “Nhật Ký Cài Đặt và Cấu Hình Router Mềm LEDE của Ngôn Tiểu Ngũ (Lời Nói Đầu và Mục Lục)”.

Dưới đây là phần nội dung chính:

  1. Phần phần cứng của máy chủ router mềm: 1.1. Đây là hình dáng bên ngoài của hệ thống router mềm J1900 không quạt, có bốn cổng mạng Gigabit i211 mà tôi đang sử dụng. Bên cạnh đó là một chiếc iPhone SE để làm thước đo tỷ lệ.

Những Ngày Thiếu Niên Ấy 2011 (5) "Thợ Mỏ Vàng" - B888bet

Tôi ngồi dưới gốc cây bên đường, cảm thấy nhàm chán vô cùng, cứ điếu này tiếp điếu khác của thuốc lá “Fire Dance” từ nhà máy thuốc lá Vũ Hán, mỗi bao mười nghìn đồng. Loại thuốc này, những người thích thì rất mê, còn ai không thích thì lại rất ghét. Tôi nghe nói đến giờ loại thuốc này vẫn chưa ngừng sản xuất, nhưng tôi không cố tình mua vì sau đó đã quen hút “Blue Tower”. Vào thời điểm đó, tôi dùng một chiếc điện thoại Samsung màn hình 3.5 inch (mặc dù bây giờ tôi cũng chỉ dùng điện thoại màn hình 4 inch, tôi không thích điện thoại màn hình lớn). Trò chơi di động chưa phổ biến, màn hình quá nhỏ nên cũng không tiện để đọc sách điện tử, và cũng không thể truy cập internet (phí data quá đắt). Trong khoảng thời gian chờ đợi, tôi thực sự cảm thấy buồn chán đến mức cực độ, nếu gặp đàn kiến chuyển nhà, tôi nghĩ mình có thể ngồi đó cả buổi chiều mà không hề cảm thấy phiền. Những người qua lại trên đường thường liếc nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Tôi không để tâm, dù sao lúc đó mặt dày của tôi cũng đủ rồi. Câu nói chí lý: Dù sao cũng chẳng ai biết tôi là ai. Không nhớ đã đợi bao lâu, cuối cùng Vương Khả gọi cho tôi. Cô ấy bảo tôi đến chỗ cách tòa ký túc xá của cô ấy một đoạn để đợi, được thôi, tôi cũng không quan tâm. Một lúc sau, cô ấy đến. Cô ấy kéo theo một vali hành lý và một gói đồ được cuộn trong tấm ga giường. Cô ấy nói vali không đựng được nhiều đồ, bông vải gì nặng quá nên quyết định không mang theo, sau khi về nhà trọ sẽ đi mua thêm hai tấm bông. Tôi hỏi sao không dùng túi chuyên dụng để đựng bông (xin lỗi, tôi quên tên chính thức của loại túi lớn đó rồi)? Cô ấy trả lời là không có, lúc mẹ cô ấy đưa cô ấy đến trường đã dùng tấm ga giường để gói đồ. Tôi nói vậy thì kệ, dù sao món đồ này cũng không dùng được mấy lần. Tôi buộc bốn góc tấm ga thành dạng dây và cõng lên lưng, nhẹ nhàng lắm, tôi nói thế là đi thôi. Cô ấy dường như hơi ngại ngùng, có lẽ vì chưa tốt nghiệp nên cảm thấy mất mặt. Tôi an ủi rằng không sao cả, tôi cõng đi trước, cô ấy theo sau, trường học các cô ấy cũng không rộng, ra cổng trường là xong, không sợ lạc đường. Cô ấy đi cạnh tôi, nói cảm ơn vì đã vất vả. Tôi cười bảo không có gì, đồ cũng không nặng, nhìn tôi bây giờ trông giống thợ mỏ vàng trong trò chơi điện tử không? Cô ấy bật cười, nói đúng là rất giống. Tôi nói vậy thì xong rồi, đây cũng coi như cosplay rồi (đây là tùy tiện nói, tôi quên nguyên văn câu gốc rồi). May mắn thay, khi đến trạm xe buýt, vừa lúc chuyến xe số 903 dừng lại. Quẹt thẻ lên xe, mặt trời sắp lặn rồi, vào thành phố lúc này ít người hơn, số lượng hành khách trên xe cũng không đông. Các ghế ngồi rải rác, tôi tìm cho cô ấy một chỗ ngồi rồi cũng tự ý chọn một chỗ ngồi xuống, gói đồ đặt lên chân. Đến trạm Miếu Sơn, có vài người lên xe. Có người đứng cạnh tôi, dường như rất tò mò về gói đồ được cuộn trong tấm ga giường nằm trên chân tôi. Lại phải nhắc đến câu nói chí lý của tôi: Dù sao cũng chẳng ai biết tôi là ai. Khi đến nhà trọ, trời đã hoàn toàn tối. Tôi giúp cô ấy sắp xếp hành lý vào phòng, sau đó cùng cô ấy xuống hàng quán gần đó ăn chút gì đó. Cô ấy nói muốn đến chợ đêm gần đó mua bông và một số đồ gia dụng như giá treo quần áo, chậu, thùng… Tôi nói không cần mua, chỗ tôi cái gì cũng có (lúc mới tốt nghiệp không quen với nhà trọ, bạn cùng phòng hợp thuê với tôi sau đó tốt nghiệp đi Quảng Đông, ngoài quần áo ra chẳng để lại gì cả. Sau đó, anh trai tôi rời Vũ Hán về quê, tất cả những thứ không mang theo đều bỏ lại cho tôi). Sau bữa tối, tôi và Vương Khả cùng về phòng tôi, tôi chọn hai tấm bôngB 52 Game Game Bài Online Chơi Cùng Bạn Bè tương đối mới và một số đồ gia dụng rồi trực tiếp mang lên phòng cô ấy. Còn xuống tiệm nước nóng gần đó múc một ấm nước nóng cho cô ấy dùng để rửa mặt. Sau đó thìB52 Club Game Bài Đổi Thưởng Go88 không cần tôi làm gì nữa, lúc chuẩn bị đi, tôi nói với cô ấy rằng sáng mai cùng đi làm, tầm tám giờ xuất phát, sớm dậy gọi điện thoại cho nhau. Cô ấy liên tục cảm ơn, tôi đùa rằng đừng khách sáo làm gì, vai trò “lãnh đạo”, quan tâm “thuộc cấp” là điều đương nhiên mà. Cô ấy cười. Chào tạm biệt, tôi bước xuống lầu. Tiếp theo: Những Ngày Thiếu Niên Ấy 2011 (6) Lý Do Xấu Của Chàng Trai Yêu Nghi Thức

Viết Về Câu Chuyện Của Chính Mình - 9win Game

Được đăng vào ngày 30 tháng 10 năm 2018 bởi Ngôn Tiểu Ngũ

Khi bắt đầu viết blog, tôi đã gắn nhãn cho nó là: “Viết về câu chuyện của chính mình, suy nghĩ về tương lai của bản thân!” Nhưng thật ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ thực sự viết về tương lai của mình. Tương lai đối với tôi giống như một giấc mơ xa xôi, mà tôi không dám mơ và cũng không dám nghĩ đến. Bài viết này được viết ra nhằm mục đích giúp tôi sắp xếp lại lý do tại sao tôi bắt đầu viết blog và những gì tôi muốn chia sẻ qua các bài viết của mình. Tôi hầu như rất ít khi viết về cuộc sống cá nhân của mình, phần lớn nội dung đều xoay quanh những mối tình đã qua. Có lẽ vì bản thân tôi là một người nhạt nhẽo, chỉ có trong những khoảnh khắc trải qua tình yêu, tôi mới để lại được những kỷ niệm đáng nhớ.

Những Ngày Thiếu Niên Ấy 2011 (2) X Anh, Chào! - B 52 Game Game Bài Online Chơi Cùng Bạn Bè

Vẫn là tháng mười, không có gì đặc biệt xảy ra khiến tôi vui hay buồn. Mỗi ngày cứ đều đặn trôi qua trong công việc tại cửa hàng. Làm việc theo ca ở trung tâm thương mại nên việc không tăng ca còn trở nên lạ lẫm, thời gian riêng tư thì ít ỏi, sau giờ làm chỉ thỉnh thoảng rủ anh Lê đi ăn vài món nhậu nhẹ và uống chút rượu. Thời gian cứ thế trôi qua một cách lãng phí. Tuy nhiên, từ từ, dường như có điều gì đó đang dần thay đổi.

0%