Những Ngày Thiếu Niên Ấy 2011 (2) X Anh, Chào! - B 52 Game Game Bài Online Chơi Cùng Bạn Bè

Vẫn là tháng mười, không có gì đặc biệt xảy ra khiến tôi vui hay buồn. Mỗi ngày cứ đều đặn trôi qua trong công việc tại cửa hàng. Làm việc theo ca ở trung tâm thương mại nên việc không tăng ca còn trở nên lạ lẫm, thời gian riêng tư thì ít ỏi, sau giờ làm chỉ thỉnh thoảng rủ anh Lê đi ăn vài món nhậu nhẹ và uống chút rượu. Thời gian cứ thế trôi qua một cách lãng phí. Tuy nhiên, từ từ, dường như có điều gì đó đang dần thay đổi.

Tôi từng nói rằng mình không giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ xã hội. Mặc dù là nhân viên bán hàng trực tiếp nhưng tôi chỉ biết làm việc theo nguyên tắc, sự khéo léo là gì? Tôi không hiểu rõ. Do yếu tố thị trường lúc bấy giờ, kênh phân phối máy tính vẫn chủ yếu dựa vào các trung tâm máy tính. Dù doanh số bán máy tính của cửa hàng có tăng nhẹ so với năm trước nhưng vẫn không thể sánh được với điện thoại và thiết bị số. Là một nhân viên bán hàng, thu nhập chính đến từ hoa hồng, đặc biệt là những thực tập sinh, lương cố định được tính theo ngày, phần lớn thu nhập phụ thuộc vào hoa hồng. Vì doanh số và hoa hồng từ bộ phận thiết bị số cao hơn hẳn bộ phận máy tính, nên anh Kiều bắt đầu nảy sinh ý tưởng.

Từ anh Lê tôi mới biết, anh Kiều đã đề xuất với phòng nhân sự về việc chuyển đổi vị trí công việc, có lẽ vì thấy hoa hồng từ bộ phận điện thoại và thiết bị số hấp dẫn hơn. Vì quản lý bộ phận điện thoại là một chị lớn tuổi, anh Kiều hầu như không có mối liên hệ nào với họ nên lo ngại nếu đề nghị sẽ bị từ chối. Vì vậy, anh ấy đã yêu cầu chuyển sang bộ phận thiết bị số thông qua phòng nhân sự. Phòng nhân sự đã thảo luận với anh Lê. Anh Lê thực tế không quá quan tâm, bởi haiB 52 Game Game Bài Online Chơi Cùng Bạn Bè bộ phận gần nhau và thường xuyên tiếp xúc, anh cũng hiểu rõ phong cách làm việc của anh Kiều. Lý do nhân sự thảo luận với anh là vì bộ phận máy tính đang thiếu nhân sự, do đó họ muốn hỏi ý kiến anh Lê xem tôi có đồng ý đổi người một kèm một hay không.

Khi anh Lê hỏi ý kiến của tôi, tôi trả lời rằng bộ phận máy tính chỉ có hai nhân viên, bộ phận thiết bị số của anh cũng chỉ có hai người (tôi cần giải thích thêm rằng ở chuỗi cửa hàng điện tử nơi tôi làm việc, nhân viên tự quản rất ít, ngoài thực tập sinh, mỗi bộ phận chỉ có 2-3 người kể cả quản lý, đa số là nhân viên quảng cáo từ nhà sản xuất). Một trong số đó lại là thực tập sinh, tôi cảm thấy xấu hổ khi phải nói ai đi ai ở. Anh Lê mắng tôi: “Muốn chị Vương đến bộ phận của cậu thì cứ nói thẳng đi, đừng giả vờ khó xử.” Tôi đáp: “Anh đem chị Vương đổi lấy anh Kiều, tôi còn thấy thiệt nữa là. Tôi đã hướng dẫn anh Kiều hơn nửa năm nay, giờ nói đi là đi, chị Vương đến đây, tôi lại phải đào tạo lại từ đầu. Dù chị ấy có đẹp, dáng tốt thì sao chứ, công việc là công việc mà.”

Thực ra, anh Lê cũng không thật sự muốn đổi nhân viên khác trong bộ phận của mình cho bộ phận tôi, vì tỷ lệ nghỉ việc của nhân viên bán hàng rất cao. Người kia đã làm việc trong bộ phận của anh gần hai năm rồi, coi như là một nhân viên cũ. Hơn nữa, anh ta được anh Lê tự tay đào tạo, mặc dù chưa hoàn toàn có thể đảm đương mọi thứ một mình, nhưng đã giúp giảm đáng kể áp lực công việc cho anh Lê.

Cuối cùng, sau nhiều lần bàn bạc, chúng tôi quyết định dùng chị Vương để đổi lấy anh Kiều (cảm giác giống như hai nhóm kẻ bắt cóc đang trao đổi con tin!). Mặc dù là thực tập sinh, các thủ tục bàn giao công việc vẫn phải tuân theo quy định. Khi còn ở bộ phận máy tính, anh Kiều là nhân viên cốt cán nhất, tôi đã làm việc với anh ấy lâu dài nên giao cho anh ấy nhiều trách nhiệm quan trọng. Vì nhân viên còn lại của bộ phận máy tính chuyên phụ trách quầy Apple, tạm thời không thể phân chia công việc của anh Kiều cho anh ta, nên tôi phải tự mình thực hiện việc bàn giao. Mặc dù tôi có chút không hài lòng về việc anh Kiều muốn chuyển đổi vị trí, nhưng may mắn là công việc của anh ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ mất nửa ngày để hoàn thành bàn giao.

Tôi báo cáo với anh Lê rằng bên tôi đã hoàn tất việc bàn giao, anh ấy quen thuộc với anh Kiều nên không cần tôi đưa qua nữa. Hôm nay anh Kiều vẫn là nhân viên của bộ phận máy tính, sáng mai anh ấy sẽ đến báo cáo tại bộ phận của anh Lê. Anh Lê không nói gì nhiều, kéo tôi ra ngoài hút một điếu thuốc, hỏi về khả năng thích ứng công việc của anh Kiều. Tôi cười: “Phòng nhân sự đã đồng ý chuyển đổi rồi, bây giờ anh hối hận cũng chẳng kịp.” Tôi còn đùa: “Hôm nay anh ấy thấy hoa hồng từ bộ phận thiết bị số hấp dẫn nên rời bỏ bộ phận máy tính, có khi sau này lại nhìn trúng bộ phận khác.” Anh Lê ngạc nhiên: “Chết tiệt!” Tôi nói: “Anh cứ quyết định đi, từ mai trở đi, tôi khôngB52 Club Game Bài Đổi Thưởng Go88 can thiệp nữa.” Anh Lê nhìn tôi: “Cút!”

Gần hết giờ làm, anh Lê đến. Anh ấy nói rằng chị Vương là thực tập sinh, lại vừa mới đến nên không có gì cần bàn giao, hôm nay chị ấy có thể đến báo cáo tại bộ phận của tôi luôn, dù sắp hết giờ rồi. Tôi nhìn thoáng qua chị Vương, nói: “Được, từ hôm nay chị ấy là người của tôi.” Anh Lê quay lại gọi chị Vương, vẫy tay bảo chị ấy đến. Chị ấy buông công việc trong tay, mỉm cười, nhảy chân sáo đến bên cạnh tôi. Anh Lê giới thiệu đôi bên cho nhau (bình thường tôi khá lạnh lùng, chỉ quản lý bộ phận của mình, không can thiệp vào công việc của các bộ phận khác, cũng không thường xuyên giao lưu với những người không quen). Nhìn thấy chị ấy cười, tôi cũng miễn cưỡng mỉm cười, đùa: “Chào cô gái xinh đẹp!”

Chị Vương mở to đôi mắt long lanh, nhấp nháy: “X Anh, chào!”

<Những Ngày Thiếu Niên Ấy 2011 (1) Không Phải Lần Đầu Gặp Mặt><Những Ngày Thiếu Niên Ấy 2011 (3) Chị Vương Thuê Nhà Trên Lầu Tôi>

0%